“Tuyệt vọng và bế tắc, mình cầm tờ kết quả đi khắp nơi hy vọng tìm được bác sĩ giỏi giúp đỡ nhưng câu trả lời nhận được chỉ là cái lắc đầu ngao ngán trong khi bản thân mình còn quá trẻ, mới có 23 tuổi đầu. Điều duy nhất mình quan tâm là bác sĩ nào sẽ chấp nhận cho mình thử bằng trứng của mình.” Và rồi cơ duyên đã đưa chị Phan Thị M. đến gặp Bác sĩ Cương – người bác sĩ nổi tiếng mát tay trong lĩnh vực hỗ trợ sinh sản.
Tuổi trẻ nông nổi, chủ quan
Năm 2009, tình yêu đã làm hai trái tim trẻ loạn nhịp và đến năm 2016 thì hai bạn quyết định góp gạo thổi cơm chung với sự ủng hộ và chúc phúc của họ hàng đôi bên. Chị Phan Thị M. nhớ lại “Lúc ấy do hai vợ chồng còn rất trẻ, kinh tế khó khăn, chưa sẵn sàng để có em bé nên mình đã dùng biện pháp tránh thai hàng ngày hơn 1 năm trời”. Sau đó, khi muốn có con, chị M. bỏ dùng thuốc tránh thai thì bị mất kinh luôn, dù trước đó kinh nguyệt khá đều đặn.
Chủ quan và tâm lý ngượng ngừng, e ngại khi đi khám bệnh nên chị đã để tình trạng đó kéo dài khoảng 1 năm. Đến khi có đủ dũng cảm để đối mặt thì bác sĩ kết luận một câu như sét đánh mang tai “AMH 0.02, suy buồng trứng nặng, phải xin trứng mới có cơ hội làm mẹ”.
Tuyệt vọng và bế tắc, người đàn bà có vóc dáng nhỏ nhắn ấy đã đi khắp nơi cầu cứu. Không bác sĩ nào dám hứa với chị M. dù chỉ là một lời nói mang một chút ánh sáng hy vọng.
Khoảng thời gian ấy, chị cũng đã dùng rất nhiều loại thuốc Tây, thuốc Bắc để bổ trứng cũng như ra kinh nhưng đều không khả quan hơn. Đến khi hy vọng tưởng chừng vụt tắt thì đột nhiên, chị M. có kinh trở lại. Siêu âm hàng tháng đã quan sát thấy nang trứng dù rất ít ỏi nhưng trứng không phóng noãn, bác sĩ bảo “chị vẫn phải đi xin trứng mới có con được”. Dù chỉ số AMH lúc này đã tăng lên 0.2, 10 lần so với trước nhưng thật sự vẫn còn quá thấp để mong chờ một điều kỳ diệu có thể xảy ra.
“Ai sẽ cho mình thử với trứng của mình?”
Đầu tháng 3/2019, hai vợ chồng tiếp tục dắt nhau trên hành trình đi tìm cái gật đầu của bác sĩ. Chị M. nhớ lại “Mình đã tìm hiểu rất nhiều bác sĩ giỏi cũng như các bệnh viện trong Nam, ngoài Bắc nhưng không nhận được một lời chấp thuận nào. Cho đến khi gặp được bác sĩ Cương”.
Chị M. vẫn nhớ như in ngày hôm đó, bác sĩ nhìn kết quả AMH và tập hồ sơ dày cộp của chị một lát rồi nhẹ nhàng hỏi: “Nguyện vọng của bạn là gì?”. Chị thoáng bối rối nhưng giọng cương quyết trả lời “Liệu em có cơ hội làm bằng trứng của mình không anh?”. Bác sĩ Cương đã gật đầu đồng ý như thể khát khao được làm mẹ của chị thuyết phục.
Từ đó, chị M. bắt đầu liệu trình kích trứng của bác sĩ Cương. “Những ngày đầu mình uống Femara rồi tiêm 5 mũi Gonal – F150 nhưng cơ thể mình đáp ứng thuốc kém nên chỉ có một nang duy nhất”. Ngày 17/4, bác Cương trực tiếp siêu âm và chỉ định tiêm rụng, khi ấy nang trứng mới đạt kích thước 18mm (bé và xấu). Về nhà, chị M. cứ lăn tăn mãi không biết nên chọc chu kỳ này hay đợi chu kỳ sau nhưng khi gọi điện cho bác sĩ thì bác vẫn khuyên nên chọc vì “còn nước còn tát”.
Một giấc mơ nhưng là một giấc mơ có thật
Ngày 22/4, lên nhận kết quả phôi ngày 3 mà chị cứ phải dụi mắt đến mấy lần vì không tin nổi vào mắt mình khi quả trứng vàng ấy đã làm nên điều kỳ diệu.
“Hẳn là phôi ngày 3 độ 1 cơ chứ vậy mà mình đã từng rất sợ trứng không có noãn”. Hôm đó, bác sĩ đưa chị đi siêu âm luôn, niêm mạc và các điều kiện khác ổn nên được cho chỉ định chuyển tươi luôn hôm ấy. “Bất ngờ, hạnh phúc và lo lắng. Mọi việc diễn ra quá nhanh như một giấc mơ vậy vì mình chưa chuẩn bị tâm lý gì hết”, chị M. không khỏi bồi hồi nhớ lại.
Hai vợ chồng vội vàng nhờ người nhà chuyển tiền đi mua thuốc, rồi thành tâm cầu khấn các Cụ phù hộ. Bước vào phòng chờ chuyển phôi, “mình là người thứ 11, và thật sự bối rối nhất trong số những người ở đấy nhưng nhờ sự tận tình, nhẹ nhàng săn sóc của các anh chị y bác sĩ cùng lời chúc may mắn của bs Cương, bs Giang, phần nào làm mình vững tin hơn”. Chuyển phôi xong, bác sĩ Cương còn nói chắc như đinh đóng cột “Thiên thời địa lợi nhân hòa, giờ chỉ chờ ngày đẻ thôi nhé”.
Chuyển phôi xong chị nằm nghỉ khoảng 40 phút rồi thuê xe riêng về nhà vì nhà chị cách Hà Nội cả trăm cây số. Và rồi “đúng như lời bác sĩ Cương nói, hôm nay mình đã được ôm con yêu trong vòng tay, dù trải qua bao nhiêu vất vả, nhiều đêm thức trắng vì mòn mỏi ngóng trông con. Cả nhà ai nấy mừng rỡ vô cùng”, chị M. nói, và chúng tôi thấy rõ trong đôi mắt ấy ánh lên những vì sao, vì sao của hạnh phúc.