Cuộc sống đôi khi sẽ có những phép màu mà chúng ta chưa từng nghĩ tới. Ngay lúc này nhìn đứa con bé nhỏ Trần Hoàng Trí Bách như thiên thần nằm ngay bên cạnh mà tôi còn bồi hồi nhớ lại và ko khỏi ngỡ ngàng khi hiện tại đó là “sự thật” …
15 năm của “cô bé rắc rối”
Câu chuyện là lời kể của mẹ em bé Trí Bách – cậu bé dũng cảm của gia đình!
Vợ chồng tôi 15 năm qua chưa từng có thai một lần nào, không có con vì tôi đã cắt một bên vòi trứng, tắc một bên, đã mổ thông vòi trứng nhưng chỉ sau 6 tháng lại tắc lại, ngoài ra u nang buồng trứng, u xơ tử cung cũng đã từng mổ để bóc tách nhưng do cơ địa nuôi u tốt nên chỉ sau 3 tháng đi siêu âm lại đã đầy u với nhân xơ nữa rồi, chưa hết cái căn bệnh Lạc nội mạc tử cung là cái nguyên nhân khó nhất để có thể có con được thì tôi cũng đủ cả. Sau 3 lần mổ để gỡ dính, bóc tách, 5 lần chọc trứng và 4 lần chuyển phôi thì tử cung của tôi nó nát như một tờ giấy nháp. Trước đó tôi luôn nuôi hy vọng mỗi lần đi làm rồi sẽ thành công, nhưng cuối cùng sau mỗi lần hy vọng lại là một lần thất vọng, những lần làm về sau cơ hội thành công càng ngày càng ít vì sau nhiều lần chọc trứng thì chất lượng trứng càng ngày càng giảm đi, số lượng cũng ít đi, tinh thần giảm sút. Hành trình mà chúng tôi đi tìm con cũng 10 năm nay rồi, có phải chữa mỗi tây y đâu, người ta mách đâu thì đi đấy, đông tây y kết hợp, tôi chưa thấy ai là miệt mài như vợ chồng tôi, đến nỗi việc đi chữa con nó trở thành một thói quen vậy, chữa quanh năm suốt tháng, thuốc uống thì triền miên, chưa kể đến chi phí để rong ruổi suốt hành trình 10 năm đấy nó cũng là cả một vấn đề, có được ít tiền thì dồn vào làm con cái chưa bao giờ ngưng nghỉ. Làm IVF cũng mò và nhờ đến sự can thiệp của toàn các bác sĩ, giáo sư đầu ngành, làm đến lần thứ 3 tại một bệnh viện lớn, bác sĩ nhìn hồ sơ bệnh án còn lắc đầu ngán ngẩm mà nói rằng “cô bé rắc rối” . Thật sự ko còn lời lẽ nào để diễn tả cái sự nản khi chữa cho chính bản thân mình.
Từng tuyệt vọng định đi tìm người mang thai hộ
Cuối cùng vợ chồng tôi đưa ra quyết định mang thai hộ. Và đã chắc như đinh đóng cột như thế, tự hứa với nhau rằng sẽ ko cấy cho mình thêm một lần nào nữa. Chứ tôi cũng không còn sức lực để chọc trứng nhiều lần thêm nữa rồi. Mỗi lần chọc trứng không được nhiều như người ta, chỉ đủ cho một lần chuyển, lần nào chuyển là lại một lần chọc, mà cơ hội mang thai của tôi rất thấp nếu không muốn nói là không có, vì làm gì có chỗ nào sơ hở ra để phôi bám được, xung quanh toàn u với nhọt, rồi lạc nội mạc tử cung nó bủa vây kín như giăng bẫy.
Cơ duyên kỳ diệu…
Cho đến khi gặp Anh (BS. Tăng Đức Cương) cũng là một cái duyên, vợ chồng tôi được gặp anh trong một bữa cơm cùng người trong gia đình, tôi đã đề đạt với anh về vấn đề mang thai hộ và những khó khăn của tôi, sau khi nói chuyện với anh thế nào tự nhiên vợ chồng tôi cảm thấy “ nhất định phải làm thêm một lần nữa không thì sẽ hối hận cả đời!” Mặc dù vậy tôi vẫn có chút e dè và lưỡng lự, rồi cứ từng bước tôi theo lịch của anh đến khám và làm theo chỉ định từng bước của anh, khi bắt tay cùng với anh để cùng đồng hành trên con đường tìm con anh cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác về kết quả mà tôi nhận dc, tôi chưa bao giờ chọc trứng mà dc quá 4 phôi, lần đầu dc 4 phôi, 2 lần sau chỉ dc 3 phôi, mà gặp anh tôi chọc dc tới 16 trứng và kết quả được 10 phôi như ý, thật sự khi đọc kết quả nhận phôi, tôi cứ tưởng đọc nhầm kết quả của người khác.
Điều làm tôi có thêm nhiều sự cố gắng để làm nhất là anh chưa bao giờ ngừng động viên vợ chồng tôi chuyển phôi thêm lần nữa trong suốt cả quá trình anh điều trị cho vợ chồng tôi, cho đến khi nhận kết quả phôi thì tôi cũng ko còn lý do gì để từ chối, nếu tôi còn từ chối chuyển phôi thì vợ chồng tôi thật sự ái ngại với sự nhiệt thành ấy của anh. Còn bản thân tôi cho đến lúc chuyển phôi thì tôi vẫn tin là không bao giờ được. Tôi chỉ làm vì sự quá nhiệt huyết của ng khác.
Phép màu là có thật
9 ngày sau chuyển phôi, tôi chẳng thèm để ý, chồng tôi mà không bảo thì đi xét nghiệm beta tôi cũng chả cần quan tâm. Vậy mà sau khi có kết quả xét nghiệm beta tôi khá sững sờ với con số 97,75. Vẫn không tin ngày hôm sau phải đi xét nghiệm lại, hôm sau lên gấp đôi vẫn không tin, ngay ngày hôm sau lại đi xét nghiệm lần nữa, lại lên gấp tư, tôi bắt đầu tin đó là sự thật thì ngày 11 bất ngờ ra máu vợ chồng tôi cuống lên, mọi thứ như lại sụp đổ như những lần trước, nhưng qua ngày 12 di xét nghiệm lại thì beta vẫn lên, trời đất! Thót tim. 2 vợ chồng về vẫn chưa hoàn hồn, thật sự để mà hoàn hồn phải mất mấy tháng sau ấy mọi người ạ! Cả nhà ông bà bố mẹ đều nín thở, cảm xúc cũng không tin là sự thật. 14 ngày sau chuyển phôi, mình đi siêu âm lần đầu tiên để xem phôi đã vào buồng tử cung hay chưa, bác sĩ còn trầm trồ đúng là phép màu, tôi còn nhớ rất rõ mấy y tá, bác sĩ đứng bên cạnh màn hình còn nói tử cung thế này mà đậu dc thai. Đúng vậy đấy, bản thân tôi và gia đình tôi còn k tin nữa đây này, anh nói rằng phôi của tôi bám được cũng chỉ còn khe đấy, nằm kề sát bên khối lạc nội mạc, xung quanh lại là u bủa vây không còn lối nào. Vậy mà phép màu đã xảy ra thực sự, mấy tháng đầu chúng tôi không chờ đợi được mà chỉ 4-5 ngày đã đi siêu âm 1 lần thay vì một tuần như bác sĩ dặn. Cả nhà vỡ oà trong niềm vui không tả nổi, tuy rằng chặng đường giữ con của tôi cũng gian nan không kém, 21 ngày sau chuyển phôi ra máu như bị băng huyết phải cấp cứu, sau 16 tuần ở nhà với bao lần thót tim, mỗi ngày 2 mũi tiêm 1 vào bụng 1 vào mông tiêm ròng trong 3 tháng đầu để giữ, thì sang tuần 18 tôi chính thức nhập viện để treo chân vì nguy cơ sinh non, 19 tuần tôi đã phải truyền tractocil và truyền ròng rã cho tới tuần 24 thì cổ tử cung tụt xuống còn 5 – 6mm, phải khâu cấp cứu, tiếp tục nằm truyền cho tới tuần 26 thì thõng ối, lòi hẳn túi ối ra ngoài âm đạo, thật sự nếu ko có những bác sĩ giỏi tay nghề cao siêu thì tôi 5 lần 7 lượt không giữ nổi con rồi, lại khâu cấp cứu lần nữa…trong suốt thời gian 2 tháng tôi treo chân thì lúc nào kim truyền cũng cắm trên tay, tổng cộng 130 lọ tractocil và mấy chục lọ giảm co.
Giữ được hơn 1 tuần nữa thì tôi vỡ ối sinh ở 27 tuần 5 ngày, lúc sinh con chỉ được 9 lạng hơi bị suy dinh dưỡng từ trong bào thai, lần đầu tiên bố cháu được nhìn thấy cháu nằm trong lồng ấp mà không tránh khỏi sự choáng váng, vừa chút bớt được một ít sự lo lắng cho vợ thì giờ lại tới con, chồng tôi không muốn cho tôi vào thăm con lấy lý do em mới đẻ xong cần phải nghỉ ngơi để anh vào được rồi để tránh tôi nhìn thấy con mà bị sốc vì con quá nhỏ, người làm mẹ chắc sẽ đứt từng khúc ruột khi nhìn thấy con mình như vậy. Trộm vía trước khi con sinh đã kịp tiêm trưởng thành phổi ở 26 tuần nên khi ra ngoài sau 5 ngày con đã được rút ống oxy và tự thở, sau 25 ngày rút truyền, sau 35 ngày rút xông có thể tự ăn, sau một tháng rưỡi con dc xuất viện, các bác sĩ cho con ra viện lúc con dc 1,8kg. Con về nhà dc tháng rưỡi kể từ ngày xuất viện giờ con được 3,2kg rồi. Giờ thì bố mẹ và ông bà chỉ ngồi ngắm con cả ngày mà cười vì vui và hạnh phúc. Sau bao nhiêu ngày vất vả, đấu tranh để giành sự sống của con thêm từng ngày khi còn nằm trong bụng thì cuối cùng gia đình cũng nhận được quả ngọt như ngày hôm nay, trên hết sự thành công đó là nhờ sự nhiệt tình sự tận tâm của các bác sĩ.
Có muôn vàn điều tốt đẹp nhưng điều tốt đẹp nhất vẫn là có con trên đời. Tôi cảm ơn cuộc đời này đã ưu ái tôi, cảm ơn lương tâm của các y bác sĩ, tôi cảm ơn tất cả. Và giờ thì tôi tin phép màu trên đời là có thật!
Hãy đến với IVF Đông Đô để cùng chúng tôi hiện thực hóa ước mơ!
“IVF Đông Đô – Realize your dreams – Hiện thực hóa ước mơ”
Hotline: 0965.89.65.65/ 0965.26.65.65
Add: Số 5 Xã Đàn, P. Phương Liên, Q. Đống Đa, Hà Nội
Email: ivfdongdo@gmail.com